0 - 310,000 đ        

Cà phe

Lang thang cà phe một mình vào sáng đầu tuần là cái thú rất lạ và thoải mái
Cái thú này không phải ai cũng làm được trừ những đứa rãnh rỗi như tôi! 
Tại sao lại là đầu tuần và tại sao lại là cà phe?? cà phe bởi tôi thích thế thôi, tôi thích cái vị  đắng của cafe như cái cuộc đời vốn dĩ không màu hồng này và tôi thích cái không khí yên tĩnh của buổi sáng đầu tuần, không ồn ào, không đông đúc, không xô bồ không tấp nập
Giữa cái chốn Sài Thành đất chật người đông thế này thì cái thú này cũng thú vị lắm đa!
Ở cái tuổi đôi tám tôi có cái chính chắn của người phụ nữ, có cái ngông của tuổi thiếu nữ, hay đơn giản chỉ là tôi có mọi thứ tươi đẹp nhất của người con gái tuổi trăng rằm.Gia đình tôi có tất cả 8 gái và 3 trai, trong cái xã hội con gái chỉ là " nữ sinh ngoại tộc" này tôi chẳng quan trọng gì, đặc biệt  trong cái gia đình đã quá nhiều con gái thế này tôi lại càng mờ nhạt. Gia cảnh nhà tôi cũng thuộc loại nhất nhì trên cái đất sài thành này, nên cái gì có thể thiếu chứ " Tiền" là định nghĩa chị em tôi ít quan tâm.
Tôi sinh ra trong một gia đình theo đúng hình thức mẫu hệ, tức là trong nhà thì mẹ tôi là người quyền lực nhất, thế nên điều cần ghi nhớ kĩ nhất là không được trái lời bà, ấy thế mà tôi lại cứ quên điều này. Mẹ tôi là người phụ nữ hiện đại, bà rất giỏi, bà là người Tiều  rất chịu làm và cũng rất dám làm, bà lập nghiệp từ gánh nước màu rồi làm đủ thứ nghề để lo gia đình, như người ta hay nói " có gan làm giàu" bà thành công xây dựng nên gia thế nhà tôi đồ sộ, đáng ngưỡng mộ. Có lẽ... lý do khiến tôi trái lời bà cũng là một cách tôi ngưỡng mộ bà chăng, phải chăng tôi muốn được sự chú ý của bà, phải chăng tôi muốn được bà yêu thương?...có lẽ...
 Và rồi như điều tất nhiên của quy luật bù trừ, ba tôi là người nội trợ chăm lo gia đình, ba là người duy nhất thương và gần gũi với tôi nhất trong gia đình. Ông là người luôn bao che cho những ngông cuồng và nổi loạn của tôi. Ông là người luôn dạy bảo cho chúng tôi biết đúng sai và mọi thứ. Nên trong gia đình tôi " Ông" là "Mẹ"
Mọi thứ trong cuộc đời tôi có lẽ sẽ luôn êm đềm, lặp lại ngày qua ngày nếu như không gặp " Anh"
"Anh" là ly cà phe của cuộc đời tôi, ly cà phe tôi hận và cũng là ly cà phe tôi không hối hận. Anh ngọt ngào đem đến cho tôi thứ tình yêu tôi khao khát, anh cho tôi nếm trải từng giây phút hạnh phúc nhất mặc dù nó không cao sang, không to lớn nhưng cả cuộc đời này tôi sẽ mãi mãi không quên. Và cũng anh cho tôi biết cà phe cũng có thể "đắng" đến thế, có thể "chát" đến thế và cũng " mặn" đến thế.
" Anh" gặp tôi cũng vào một sáng đầu tuần, cũng quán cà phe ấy. Bạn " Anh" muốn làm quen với tôi, đây không phải lần đầu nhưng đây là lần đầu tôi chấp nhận để người lạ ngồi cùng bàn, đó gọi là gì nhỉ? Định mệnh chăng.
Rồi 1 cuộc hẹn cuối tuần, quán cà phe ấy, bạn anh không đến chỉ có " Anh", một cà phe một nước chanh và một chuyện tình
" Anh" nói nhà anh không giàu, mẹ anh chỉ buôn bán nhỏ, ba anh đã mất và " anh" thích tôi
" Anh" nói anh biết có thể " anh" không xứng với tôi, có thể " anh" không đẹp nhưng anh thật lòng
" Anh" kể tôi nghe nhiều chuyện về anh, về gia đình anh và cuộc sống của anh và về tôi
" Anh" hài hước. hóm hỉnh, đáng yêu và tôi cũng thích anh
Và rồi nhiều cuộc hẹn hơn, nhiều câu chuyện hơn, không còn nhiều cà phe đầu tuần nữa, không còn nhiều thời gian rãnh nữa vì tôi có anh, tôi có tình yêu và tôi hạnh phúc. Rồi tôi có nhiều buổi học nhóm hơn, có nhiều chuyến đi xa cùng trường hơn và tôi có nhiều chuyện giấu kín cho bản thân mình hơn và rồi tôi có " Thai"
"Anh" biết, ba biết, mẹ biết !!!
" Anh" im lặng, tôi đã nghĩ anh sẽ hạnh phúc vì đây là thứ của riêng hai ta, là kết tinh, là thiên thần mà ta cùng trân trọng nhưng... " Anh" đã im lặng, anh phân vân ư? " Anh" hối hận ư? hay chỉ là " Anh" không muốn nó? " Anh" biến mất như lúc anh xuất hiện,có lẽ anh đã có được thứ anh muốn và cả thứ anh không muốn nên anh biến mất chăng? Điều kì lạ là tôi không quan tâm nữa
"Ba" im lặng, ba chỉ yên lặng nhìn tôi nhưng ánh mắt ấy đau đớn biết bao, thương tâm biết bao và có cả thất vọng biết bao...
" Mẹ" bảo anh không xứng, mẹ bảo phải bỏ nó đi và mẹ bảo tôi phải lấy chồng nhưng chồng tôi không phải là anh.....sẽ là một ai đó,một người có thể chấp nhận người đàn bà tuổi đôi tám như tôi, người sẽ được đền bù xứng đáng cho " sự hy sinh" khi chấp nhận con đàn bà như tôi
Tôi " sai" rồi ư? phải chăng tôi không nên mong muốn thứ tình yêu mà tôi ao ước ấy. 
Tôi " thành công" rồi chăng? Mẹ tôi đã chú ý đến tôi rồi này. Nhưng tôi không mong muốn sự chú ý ấy, tôi không muốn sự thất vọng ấy
KHÔNG!!!!!
Tôi không sai, tôi cũng có thể được yêu thương, tôi đã đươc yêu thương rồi đấy chứ, tôi có tình thương của " Ba" và có lẽ cả " mẹ". Có lẽ " mẹ" cũng thương tôi nhưng bà có cách thể hiện riêng của mình mà tôi không cảm nhận được chăng
Và bây giờ tôi có cả " Đứa bé",tôi sẽ không rời bỏ đứa bé, tôi sẽ yêu và được yêu cho dù không có " Anh". Tôi sẽ ích kỷ, một lần thôi hãy cho tôi ích kỷ, tôi đơn giản chỉ muốn được yêu thương và tôi sẽ làm điều đó.


 

Vui lòng đợi ...

Đặt mua sản phẩm

Xem nhanh sản phẩm